CHỦ ĐỀ BLOG_LỜI CHÀO

**HĐ CGNL KÍNH CHÀO QUÍ CHA, QUÍ THẦY, QUÍ HUYNH ĐỆ, QUÍ ÂN THÂN NHÂN ***

MENU

  • Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2022

    Bilingual Mediation...By Bernard Nguyen. PHẦN 1

     

    author

    Bernard Nguyen

    Introduction Recently, numerous websites having or marketing bilingual mediation services across the States have appeared over the Internet. They are non-profit organizations, community-based law firms or some individual lawyer-mediators or social/mental health professional-mediators. It’s not known from any educational institutions or training entities whether bilingual mediation has actually become part of their long-term curriculum, syllabus, or training program. Among local practitioners, there are rarely mentioned mediators specifically specialized in bilingual mediation. Are those just a few sunrays emerging before dawn or just a marginal hump surrounding the glow of the mediation field?  To many, it may be a negligible appearance, but to some, it’s a part of their own breath and heartbeat, because they either active amongst the community that inherited a culture and language other than English; or they are living isolated, sustained by a culture and language not similar to English; for instance, the deaf community and perhaps the blind community as well.

    For many years, from the time Dispute Resolution has become known an Alternative Dispute Resolution (ADR) to resolve conflicts, disputes and lawsuits in the States, the voices and rights of the non-English speaking disputants, litigants or parties related to lawsuits are not addressed accordingly.

    One must bear in mind that the terms mediation, dispute resolution or arbitration bear different meanings in each language, culture and community. Each community and country does have their own system or mechanism to resolve disputes and parties may come to mediation session with different aspects, knowledge and experiences about dispute resolution.

    Within the last couple decades, interpreters have been retained to facilitate a bridge across language barriers between parties in mediation; however, the issue of using interpreters in mediation has never been studied and addressed in national events, forums, and magazines or media outlets.  Eventually, bilingual mediation has become an attractive way to market mediation service in various parts of the United States.

    Nevertheless, bilingual mediation has not gotten much mainstream attention and the voices and concerns of professional bilingual mediators have not been heard. In this limited article, only a few essential elements of bilingual mediation are dissected and discussed; the full study shall be presented with full research, studies, analysis and critiques.

    Is Bilingual Mediator in compliance with Title VI of the Civil Rights Act? Title VI provides, “[n]o person in the United States shall, on the ground of race, color, or national origin, be excluded from participation in, be denied the benefits of, or be subjected to discrimination under any program or activity receiving Federal financial assistance.”

    In performing the role of a mediator, it’s the role of the officer of the court and mediation, a judicial proceeding, to comply with the Title VI, particularly the English Proficiency Act of 1964. The right of limited English proficient (“LEP”) individuals grants access of all judicial proceedings and is guaranteed by mandated federal law.

    In the letter addressed to the Michigan Department of Attorney General on September 17, 2013, the Department of Justice emphasized: “Dispensing justice fairly, efficiently, and accurately is a cornerstone of the judiciary, and accurate communication is critical to its integrity.” The  letter further  accentuated: [The obligation to provide language assistance services where “credibility and accuracy” are important to protect an individual’s rights,” particularly in the courts.]

    In this short presentation, issues appeared are addressed in limitation to a numbers of facts and elements that are part of a much bigger domain demanding voluminosity.

    What is Bilingual Mediation?   The answer may sound easy and obviously trivia. However, until one is involved in a complex and serious dispute or is assigned to take a neutral role as a mediator helping to settle a dispute between parties not having the same channel of communication, the answer may not be a simple one. For the purpose of this presentation, assuming we all know ADR or the mediation process, it is speculated that bilingual mediation would be a process of dispute resolution involving two or more parties not speaking the same native language or dialect and is including, but not limited to, deaf and blind disputants.

    Why should deaf disputants and/or blind disputants be considered as part of bilingual mediation? As previously mentioned, bilingual mediation is not narrowly defined as services needed by non-English speaking/writing parties only, but should encompass various cultural elements that make up a substantial part of a disputant’s life., e.g. a blind person cannot read the signed contract another party presented to him/her. Similarly, a deaf person cannot comprehend what others want to verbally communicate to him/her without a sign language interpreter.

    What is the true meaning of bilingual mediation? Bilingual mediation is known as having a third-party neutral mediator who is well versed in at least two languages, one of which is the native language of at least one party. Some bilingual mediators go even further to address the cultural sensitivity or makeup and highlight the nuances of regional dialects or uniqueness of certain regional distinctions. Some are well versed in marketing their educational achievement, skills and experience. Again, these are only marketing tools, but the real bilingual mediation issues are not well studied and addressed. No one has ever addressed the utmost importance of the existence, roles, rights and interests of non-English speaking disputants, litigants in the mediation process.

    Is bilingual mediation an issue that should be explored, studied and addressed? To a majority of dispute resolution practitioners, it’s irrelevant. However, it’s the most important issue that should be assessed, evaluated and considered before parties, who wouldn’t be able to communicate to each other, can be summoned to mediation session.

    Who are the parties of bilingual mediation? Again, there is one answer: parties who cannot linguistically communicate to each other. However, it is not so simple. People from the deaf community would emphatically argue that they are full blood Americans. However they do not speak English, albeit orally, as sign language and written English is the only way of communication that they are able to use.

    At the very junction of sparkle in the mediation field, there’s great need for not just qualified dispute resolution professionals who acquired minimum hours of training or even earned a diploma or the most advanced degrees, but rather qualified bilingual mediators. However, bilingual does not necessarily bear the same meaning of bicultural. A bilingual person who has never been evolved in particular culture is not considered a bicultural person. With the same equation, a bicultural personal is not necessary is bilingual person.

    There’s not so much emphasis on the ability to speak the native tongues with disputants, but rather bilingual mediators are those who do live their whole lives with very breath and every heartbeats with disputants.

    Cultural Competency in Bilingual Mediation Cultural competency is the fundamental substance of bilingual mediation. Naturally, it’s implied that the bilingual mediator acquires the level of cultural competency parallel with the bilingual level in order to be considered a bilingual mediator.  The challenge is, there’s no set standard or system that effectively quantifies the level of cultural competency. Looking at a macro level, hypothetically, how one can assess the cultural difference between identical twin brothers or sisters? Biologically and physiologically they may look identical, but, one may date the opposite gender while the other prefer to date only the sex partners the same sex; one is extremely devoted Christian, and the other may become a Muslim; one is pro-choice, the other is pro-life; one is ideologically republican and the other is other is a hardcore democrat. In a broader term, how can one assert that a bilingual mediator is culturally competent and linguistically proficient enough to conduct a bilingual mediation session? There are no set criteria available for bilingual mediators to mirror their ability and assess their competency in order to serve as a neutral and impartial dispute resolution professional.

    A mediator who inherited another language from their parents or relatives is not necessarily culturally competent enough to be considered a bilingual mediator. A mediator acquiring an advanced degree in foreign languages is not necessarily qualified as a bilingual mediator. It requires a totally different residual cultural formation for a mediator to be qualified as an effective bilingual mediator.

    Language in bilingual mediation Through communication, bilingual mediators can elicit truthful information, parties’ positions and interests. Is a language barrier the only obstacle in mediation sessions? No! Even though most mediators and particularly bilingual mediators strongly believe that communication is the utmost important vehicle in mediation, it is not the only substance that the resolution of disputes or conflicts needs. In fact, communication is an irreplaceable tool in mediation. However, emotion is another much more important element in mediation, especially  that of non-English speaking parties, and is sometimes more important than verbal communication. On top of the emotion of non-English speaking parties, the culture is seldom addressed properly and should be set as top priority in bilingual mediation.  Parties do not bring solely their conflict, they unconscientiously bring along with them the unchecked emotion and personal issues rooted from within their culture. It’s not a matter of what language a party speaks; the party’s emotional intelligence oftentimes takes charge and governs the objective agenda when they arrive at the mediation.

    Cultural Body Language It’s over said that communication is the main vehicle which mediators use to carry his/her judicial duty as a neutral and impartial third party. Communication is not strictly limited to audible sounds or voices by any means, but further encompasses various important elements such as body language, hand gestures, facial expressions, clothing, jewelry, makeup, and even silence will show a dynamic expression without a single spoken word or utterance.

    There are numerous books bearing titles related to certain body language and claiming a specific standard to assess cross-cultural indication and meaning. However, it is arguable that none of those books would be able to assert a competent assessment of a universal and international standard of body language.  No one dares to claim to be able to understand all local dialects of single nation, for instance India or China where there are several hundreds of different local dialects, much less claim to be able to understand all of their body languages. There seems to be no books ever gathering and compiling body languages in many of the cultures outside western nations. There’s no institutionalized set of body languages from any civilized nation where body languages are ratified or coded and implemented into mass population. All are just implied norms that are sometimes misused or misunderstood by others when a mixture of culture has diminished the body language norms often thought valid by a certain dominant culture. Without opening up to dialogue and active cultural communication, different body languages are still misused and misinterpreted even when it’s juxtaposed onto another.

    What makes a Mediator a Truthful Bilingual Mediator? Gerry Spence is a well-known orator, triumphant trial lawyer,  independent thinker, author, educator, and above all, a visionary communicator. It’s not hard to find Mr. Spence’s lectures and presentations through various sources, from live lessons at his Trial Lawyers College to his books and publications through various social media, such as YouTube.

    Recently, the opening remarks at his Trial Lawyers College – Gerry Spence passionately said to his class attendants:  “How can I understand you as the juror if I haven’t been where you’ve been. If I don’t struggle where you struggle, how can I possibly communicate to you in any real way.  I don’t know me, I can’t know you. If I can’t know you, I can’t relate to you. I can’t say anything to you that will be accepted by you as real. . . .If I am so controlled and dominated by what’s happening in my life, how can I become free to communicate truth to you.

    What Mr. Spence was passionately talking about is not what we are, who we are and what we know, but rather what and how much we know about the disputants and how we can walk in their shoes. Several centuries ago, a Chinese philosophical master once asked his students: “If you want to draw bamboo, what would you do?” One student replied: “I must have brushes, ink and scroll.”  And the rest of students contemplated various ways to draw bamboo before responding with nonsense answers. The master firmly stated: “The best and the only way that you can draw bamboo is that you must observe, observe and observe bamboo, until you become bamboo; then you can draw bamboo.

    Finally the old Native American prayer which everyone should be familiar with: “Oh, Great Spirit, grant that I may not criticize my neighbor until I have walked a mile in his moccasins.” The true message from the mentioned wisdom and metaphor is to understand the disputants by walking in their own shoes, sharing their same breath and feeling their heartbeats, as well as their agony, their pain and their wishes.

    What are the most important substances, skills and attributes of an effective bilingual mediator? At one brainstorm session at the Mediation Pedagogy Conference at Harvard Law School, each member input at least one element that attributed to the making of an effective mediator. Starting from a broad and extensive knowledge of various fields they offered anthropology, sociology, psychology, religion, history, language, culture, philosophy, and even psychodrama. Then the members discovered that the most important substance in mediation and dispute resolution is not based on the rules of law or the process of mediation, but rather the very humanistic element that praises the great importance of thinking and reason as ways that people can be fulfilled. Naturally no one would deny the fundamental elements of the effective skills needed to conduct a successful mediation session such as active listening, negotiation, the ability to create a good rapport, the ability to identify disputed issues, patience, endurance, perseverance, to be neutral and impartial etc. On top of these mentioned elements, a bilingual mediator must exceed what is commonly exercised in routine mediation and turning into a totally different persona in dealing with non-English speaking parties who reluctantly come to the mediation session with apprehension and distrust. Non-English speaking parties would deliver to the mediation room a whole mixed bag of uncertainty, confusion, hesitation and unreasonable expectations that many English speaking mediators are not prepared to deal with effectively. As a result, non-English speaking parties may painfully leave the mediation room without saying a word, much less the opportunity of venting out their frustration and resentment. Due to the nature of confidentiality in mediation, no one knows what goes on during the mediation session, including the judge who ordered the case to mediation.

    Interpreter-Translator-Sight Translator: To understand and appreciate the role of interpreter in mediation, the definition and meanings of interpreter/translator should be clearly defined once and for all to avoid any misunderstanding about his issue.  It sounds trivial to revisit the distinction between the title and functions of Interpreter, Translator and Sign Language Interpreter. Most the times, interpreters are addressed as translators, including by legal counsel, judges and court staff. To many people, it’s similar or understandably so as they are in the same role, serve supposedly the same function and are compensated the same. However, to numbers of professional interpreters or conscious translators, they are irritated or annoyed, not because they are tacked together, but because it shows the ignorance of terms of a well use of language and lack of appropriation where, at court, language is the utmost important substance of any judicial proceedings.

    a. Interpreter Most judicial proceeding, including trials, hearings, arbitration, mediation or out-of-court activities where interpreters are employed to provide oral, verbal, spoken, audible or sign language interpreting services. Interpreters must be proficient in both interpreting modes: consecutive and simultaneous. Either ways, interpreters must possess an active listening ability and be able to interpret simultaneously as required in several assignments, particularly in conferences and trials. Some judges who are very familiar with trials involving non-English speaking parties and the use of interpreters, the judges often monitor the interpreter whether s/he is catching up with counsel; if not, the judge would instruct the counsel to slow down so the interpreter can almost sip-synch with the legal counsel speaking speed. From time to time, the interpreter must perform other types of services during various judicial proceedings called Sign Language Translation. One of the major dilemmas that interpreters face during their professional duties and performance is that his/her interpreting work must reflect the speaker’s tone, voice, expression as sign language interpreters do. However, during trials or hearings, such reflected tones and levels of voice from the interpreter may distract from the actual message and create noise affecting the jurors and the case in whole. The only solution is to situate the interpreter in a sealed room with a clear window to the court chamber which is rarely seen in any court, except at United Nations (UN). Another important issue is that interpreters are hired to provide services to the court and various judicial functions, but rarely is anyone concerned about the interpreter’s fatigue and effectiveness during his/her performance. Most the interpreters that work at the UN do not work more than two consecutive hours each assignment.

    Recently, people witnessed on the Carnival Cruise Sunshine two different sign language interpreters hired to provide services requested by a sole deaf passenger. During a forty-five minute show, the two sign language interpreters took turns to serve the deaf viewer. Meanwhile, most the judicial proceedings tend to employ only one interpreter, no matter how long the proceedings last. No one seems to care whether the interpreter’s throat is dried up or their brain is numb from the stress and demanding task, much less the agencies that hired and sent the interpreters to perform the tasks on their behalf.

    b. Sight Language Translation This service requires interpreters to perform reading the written material, records, evidences and orally interprets it to audience/listeners. This task requires interpreters the ability to form a truthful interpretation from the text into spoken language. The challenge is that various languages are structured and formed in different ways; therefore, many times, the interpreter must read the whole sentence or the entire group of words in order to understand the meaning and then interpret it without mistaking or misinterpreting the true meaning that the text intended. If the interpreter is not familiar with the text, for instance, with legal, financial, medical or scientific jargon, and even slang, there is no way that the interpreter would be able to truthfully interpret the documents, records or evidence accordingly. If the interpreter is too incompetent to perform the task but wants to save face in front of an open court, they may misinterpret crucial evidence in a case. This would be catastrophic and/or the case would end up in mistrial (criminal) or appeal, not to mention the damages to the integrity of the judicial process. This would definitely cause similar harms to the ADR process as well.

    c. Translator The main function of the translator is to translate from one written language to another, without saying a spoken word. The translator must possess a high level of reading and writing comprehension of both languages. The translator can perform this task anywhere and anytime, such as at a library or bus stop, in a bus or car, even in his/her bed. The translator must acquire proficient knowledge of both languages, particularly the specific language and technical aspect of the demanded assignment. For instance, a licensed court interpreter does not necessarily perform well in a high level of scientific medical research, or the methods of determining resources of mineral and crude oil if s/he is unfamiliar with the terminology. Some terms that are familiar to certain professions are not necessarily familiar to translators or interpreters. Some terms related to legal doctrine are not easy for translators to translate and is much worse when the target language does not have equivalent terms. For instance, it’s extremely hard to translate word to word the terms or phrases such as curtilageestoppels or holder in due course to another language without explanation or annotation where there are no words that have the same meaning or bearing of the same effective legal concept from other language.

    As a dispute resolution practitioner, one must constantly assess oneself in various elements, aspects and total competency before taking a task, assignment, or mission to manage the process of mediation where parties are not able to communicate in a culturally competent level. To be an effective bilingual mediator, one should possess the cultural sensibility and linguistic competency to quickly create a rapport that subsequently opens parties up for amicable dialogue.  

    Please view Part 2 here.

                           

    authorBernard Nguyen

    Described as being at the cutting edge of our profession and a beacon of peace, justice, and mercy in the community, Bernard Dang Nguyen is the Founder and Executive Director of PAXific Dispute Resolution Center in Dallas, Texas where he provided arbitration, mediation and ADR consulting services, researched, authored, translated… MORE >

    TẠM DICH SANG TIẾNG VIỆT:

    Bernard Nguyễn
    Được mô tả là người đi đầu trong nghề nghiệp của chúng tôi và là ngọn hải đăng của hòa bình, công lý và lòng thương xót trong cộng đồng, Bernard Dang Nguyen là Người sáng lập và Giám đốc Điều hành của Trung tâm Giải quyết Tranh chấp PAXific tại Dallas, Texas, nơi ông cung cấp dịch vụ phân xử, hòa giải và ADR dịch vụ tư vấn, nghiên cứu, tác giả, dịch và phổ biến các bài báo, tin tức, dự luật, quy định và luật pháp cho các phương tiện truyền thông dân tộc.
    Ông là khách mời thường xuyên giảng dạy, diễn giả tại các hội nghị ADR, các cơ quan liên bang, các tổ chức nghề nghiệp, các trường cao đẳng và đại học địa phương liên quan đến văn hóa, xung đột trong gia đình, cộng đồng và giải quyết tranh chấp. Ông tiếp tục khởi xướng và thực hiện sứ mệnh đào tạo ADR cho các Luật sư, các tổ chức công và các cơ quan chính phủ tại Việt Nam. Bernard cũng đã từng là cố vấn và huấn luyện cho nhiều trung phong trẻ và mới được đào tạo.
    Là một thành viên ưu tú của Ủy ban Cố vấn của Trung tâm Quản lý Xung đột Cao đẳng El Centro, ông Nguyễn đã là chất xúc tác cho những suy nghĩ sáng tạo và người ủng hộ năng lực văn hóa nhiệt tình. Bernard đã là một biên dịch viên / thông dịch viên trong hơn 35 năm, và hiện có bằng Thông dịch viên Tòa án được Cấp phép Thạc sĩ ở Texas. Bài của Bernard Nguyen
    Hòa giải song ngữ, Phần 2
    Hòa giải song ngữ
    Sử dụng Thông dịch viên trong Hòa giải
    Hòa giải song ngữ, Phần 2
    Hòa giải song ngữ
    Sử dụng Thông dịch viên trong Hòa giải

    Bilingual Mediation...By Bernard Nguyen
    Giới thiệu: Gần đây, nhiều trang web có hoặc tiếp thị các dịch vụ hòa giải song ngữ trên khắp Hoa Kỳ đã xuất hiện trên Internet. Họ là các tổ chức phi lợi nhuận, công ty luật dựa vào cộng đồng hoặc một số luật sư-hòa giải viên cá nhân hoặc hòa giải viên chuyên nghiệp xã hội / sức khỏe tâm thần. Không có cơ sở giáo dục hoặc đơn vị đào tạo nào biết liệu dàn xếp song ngữ có thực sự trở thành một phần của chương trình giảng dạy, giáo trình hoặc chương trình đào tạo dài hạn của họ hay không. Trong số các học viên địa phương, hiếm khi được đề cập đến các hòa giải viên đặc biệt chuyên về hòa giải song ngữ. Đó chỉ là một vài tia sáng mặt trời ló dạng trước bình minh hay chỉ là một vùng rìa xung quanh ánh sáng của trường trung gian? Đối với nhiều người, đó có thể là một ngoại hình không đáng kể, nhưng đối với một số người, đó là một phần trong hơi thở và nhịp tim của chính họ, bởi vì họ hoặc hoạt động trong cộng đồng thừa hưởng một nền văn hóa và ngôn ngữ khác ngoài tiếng Anh; hoặc họ đang sống cô lập, duy trì bởi một nền văn hóa và ngôn ngữ không tương đồng với tiếng Anh; ví dụ, cộng đồng người khiếm thính và có lẽ cả cộng đồng người mù.
    Trong nhiều năm, kể từ khi Giải quyết Tranh chấp được biết đến là Giải pháp Tranh chấp Thay thế (ADR) để giải quyết các xung đột, tranh chấp và vụ kiện ở Hoa Kỳ, tiếng nói và quyền của những người tranh chấp, đương sự hoặc các bên liên quan đến vụ kiện không nói được tiếng Anh. giải quyết cho phù hợp.
    Cần lưu ý rằng các điều khoản hòa giải, giải quyết tranh chấp hoặc trọng tài mang ý nghĩa khác nhau trong mỗi ngôn ngữ, văn hóa và cộng đồng. Mỗi cộng đồng và quốc gia đều có hệ thống hoặc cơ chế riêng để giải quyết tranh chấp và các bên có thể tham gia phiên hòa giải với những khía cạnh, kiến ​​thức và kinh nghiệm khác nhau về giải quyết tranh chấp.
    Trong vài thập kỷ gần đây, thông dịch viên đã được giữ lại để tạo cầu nối vượt qua rào cản ngôn ngữ giữa các bên trong hòa giải; tuy nhiên, vấn đề sử dụng thông dịch viên trong hòa giải chưa bao giờ được nghiên cứu và đề cập trong các sự kiện, diễn đàn, và tạp chí hoặc phương tiện truyền thông quốc gia. Cuối cùng, hòa giải song ngữ đã trở thành một cách hấp dẫn để tiếp thị dịch vụ hòa giải ở nhiều vùng khác nhau của Hoa Kỳ.
    Tuy nhiên, hòa giải song ngữ vẫn chưa nhận được nhiều sự quan tâm của cộng đồng và tiếng nói và mối quan tâm của các hòa giải viên song ngữ chuyên nghiệp đã không được lắng nghe. Trong bài viết giới hạn này, chỉ một số yếu tố cần thiết của hòa giải song ngữ được mổ xẻ và thảo luận; nghiên cứu đầy đủ sẽ được trình bày với đầy đủ nghiên cứu, nghiên cứu, phân tích và phê bình. > Hòa giải viên Song ngữ có tuân thủ Tiêu đề VI của Đạo luật Dân quyền không?
    Tiêu đề VI quy định, “[n] o người ở Hoa Kỳ, vì lý do chủng tộc, màu da hoặc nguồn gốc quốc gia, sẽ bị loại khỏi việc tham gia, bị từ chối các lợi ích hoặc bị phân biệt đối xử theo bất kỳ chương trình hoặc hoạt động nào nhận hỗ trợ tài chính của Liên bang. ”
    Khi thực hiện vai trò của một người hòa giải, đó là vai trò của viên chức tòa án và hòa giải, một thủ tục tư pháp, tuân thủ Tiêu đề VI, đặc biệt là Đạo luật thông thạo tiếng Anh năm 1964. Quyền của người thông thạo tiếng Anh hạn chế (“LEP”) các cá nhân cấp quyền truy cập vào tất cả các thủ tục tố tụng tư pháp và được đảm bảo bởi luật liên bang bắt buộc.
    Trong bức thư gửi cho Bộ trưởng Bộ Tư pháp Michigan vào ngày 17 tháng 9 năm 2013, Bộ Tư pháp nhấn mạnh: “Phân phát công lý một cách công bằng, hiệu quả và chính xác là nền tảng của ngành tư pháp, và thông tin liên lạc chính xác là rất quan trọng đối với tính liêm chính của ngành tư pháp”. Bức thư nhấn mạnh thêm: [Nghĩa vụ cung cấp dịch vụ hỗ trợ ngôn ngữ trong đó “độ tin cậy và độ chính xác” là quan trọng để bảo vệ quyền của một cá nhân, ”đặc biệt là tại tòa án.]
    Trong phần trình bày ngắn này, các vấn đề xuất hiện được giải quyết trong giới hạn đối với một số sự kiện và yếu tố là một phần của lĩnh vực lớn hơn nhiều đòi hỏi sự giàu có.
    Hòa giải song ngữ là gì? Câu trả lời nghe có vẻ dễ dàng và rõ ràng là đánh đố. Tuy nhiên, cho đến khi một bên tham gia vào một tranh chấp phức tạp và nghiêm trọng hoặc được chỉ định đảm nhận vai trò trung lập như một người hòa giải giúp giải quyết tranh chấp giữa các bên không có cùng kênh liên lạc, câu trả lời có thể không đơn giản. Đối với mục đích của phần trình bày này, giả sử tất cả chúng ta đều biết ADR hoặc quy trình hòa giải, có thể suy đoán rằng hòa giải song ngữ sẽ là một quy trình giải quyết tranh chấp liên quan đến hai hoặc nhiều bên không nói cùng một ngôn ngữ mẹ đẻ hoặc phương ngữ và bao gồm, nhưng không giới hạn những người tranh chấp điếc và mù.
    Tại sao những người tranh chấp khiếm thính và / hoặc những người tranh chấp mù nên được coi là một phần của hòa giải song ngữ? Như đã đề cập trước đây, hòa giải song ngữ không được định nghĩa hẹp là các dịch vụ chỉ dành cho các bên không nói / viết tiếng Anh mà phải bao gồm các yếu tố văn hóa khác nhau tạo nên một phần quan trọng trong cuộc sống của bên tranh chấp., Ví dụ: một người mù không thể đọc hợp đồng đã ký mà một bên khác đã trình bày với họ. Tương tự, một người khiếm thính không thể hiểu những gì người khác muốn truyền đạt bằng lời nói cho họ nếu không có thông dịch viên ngôn ngữ ký hiệu.
    Ý nghĩa thực sự của hòa giải song ngữ là gì? Hòa giải song ngữ được gọi là có hòa giải viên trung lập của bên thứ ba thông thạo ít nhất hai ngôn ngữ, một trong số đó là ngôn ngữ mẹ đẻ của ít nhất một bên. Một số nhà hòa giải song ngữ thậm chí còn đi xa hơn để giải quyết sự nhạy cảm hoặc cấu trúc văn hóa và làm nổi bật các sắc thái của phương ngữ khu vực hoặc tính độc đáo của sự khác biệt khu vực nhất định. Một số rất thành thạo trong việc tiếp thị thành tích giáo dục, kỹ năng và kinh nghiệm của họ. Một lần nữa, đây chỉ là những công cụ tiếp thị, nhưng vấn đề hòa giải song ngữ thực sự chưa được nghiên cứu và giải quyết tốt. Chưa ai đề cập đến tầm quan trọng hàng đầu của sự tồn tại, vai trò, quyền và lợi ích của những người tranh chấp, đương sự không nói tiếng Anh trong quá trình hòa giải. > Hòa giải song ngữ có phải là một vấn đề cần được khám phá, nghiên cứu và giải quyết? Đối với đa số những người thực hành giải quyết tranh chấp, điều này không liên quan. Tuy nhiên, đây là vấn đề quan trọng nhất cần được đánh giá, đánh giá và xem xét trước khi các bên, những người không thể trao đổi với nhau, có thể được triệu tập đến phiên hòa giải.
    Các bên của hòa giải song ngữ là ai? Một lần nữa, có một câu trả lời: các bên không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ với nhau. Tuy nhiên, nó không đơn giản như vậy. Những người thuộc cộng đồng người khiếm thính sẽ lập luận một cách dứt khoát rằng họ là những người Mỹ mang đầy đủ dòng máu. Tuy nhiên, họ không nói tiếng Anh, mặc dù bằng miệng, vì ngôn ngữ ký hiệu và tiếng Anh viết là cách giao tiếp duy nhất mà họ có thể sử dụng.
    Tại điểm nối của sự lấp lánh trong lĩnh vực hòa giải, không chỉ cần các chuyên gia giải quyết tranh chấp đủ điều kiện, những người đã được đào tạo tối thiểu hoặc thậm chí có được bằng tốt nghiệp hoặc các bằng cấp cao nhất, mà còn là những người hòa giải song ngữ đủ điều kiện. Tuy nhiên, song ngữ không nhất thiết phải mang ý nghĩa giống nhau của song ngữ. Một người song ngữ chưa từng được phát triển trong nền văn hóa cụ thể không được coi là người đa văn hóa. Với cùng một phương trình, một cá nhân đa văn hóa không cần thiết là một người song ngữ.
    Không quá nhấn mạnh vào khả năng nói tiếng mẹ đẻ của những người tranh chấp, mà thay vào đó, những người hòa giải song ngữ là những người sống cả đời với hơi thở và nhịp đập với những người tranh chấp. > Năng lực văn hóa trong hòa giải song ngữ Năng lực văn hóa là bản chất cơ bản của hòa giải song ngữ.
    Đương nhiên, điều này ngụ ý rằng hòa giải viên song ngữ đạt được trình độ năng lực văn hóa song song với trình độ song ngữ để được coi là hòa giải viên song ngữ. Thách thức là, không có tiêu chuẩn hoặc hệ thống nào định lượng hiệu quả mức độ năng lực văn hóa. Nhìn ở tầm vĩ mô, giả thuyết, làm sao người ta có thể đánh giá được sự khác biệt về văn hóa giữa các anh chị em sinh đôi giống hệt nhau? Về mặt sinh học và sinh lý, họ có thể trông giống hệt nhau, nhưng, một người có thể hẹn hò với người khác giới trong khi người kia chỉ thích hẹn hò với bạn tình cùng giới; một người cực kỳ sùng đạo Cơ đốc giáo, và người kia có thể trở thành một tín đồ Hồi giáo; một là lựa chọn ủng hộ, còn lại là ủng hộ cuộc sống; một bên theo chủ nghĩa cộng hòa về mặt ý thức hệ và bên kia là một nhà dân chủ cứng rắn. Nói một cách rộng rãi hơn, làm thế nào người ta có thể khẳng định rằng một hòa giải viên song ngữ đủ năng lực về văn hóa và thông thạo ngôn ngữ để tiến hành một phiên hòa giải song ngữ? Không có tiêu chí đặt ra cho các hòa giải viên song ngữ để phản ánh khả năng của họ và đánh giá năng lực của họ để phục vụ như một chuyên gia giải quyết tranh chấp trung lập và công bằng.
    Một hòa giải viên thừa hưởng một ngôn ngữ khác từ cha mẹ hoặc họ hàng của họ không nhất thiết phải đủ năng lực văn hóa để được coi là một hòa giải viên song ngữ. Một hòa giải viên có bằng cấp cao về ngoại ngữ không nhất thiết phải đủ tiêu chuẩn như một hòa giải viên song ngữ. Nó đòi hỏi một sự hình thành văn hóa còn sót lại hoàn toàn khác để một hòa giải viên có đủ tư cách là một hòa giải viên song ngữ hiệu quả.
    > Ngôn ngữ trong hòa giải song ngữ Thông qua giao tiếp, hòa giải viên song ngữ có thể thu thập thông tin trung thực, vị trí và lợi ích của các bên. Rào cản ngôn ngữ có phải là trở ngại duy nhất trong các phiên hòa giải?
    Không! Mặc dù hầu hết các hòa giải viên và đặc biệt là hòa giải viên song ngữ tin tưởng mạnh mẽ rằng giao tiếp là phương tiện quan trọng nhất trong hòa giải, nhưng nó không phải là chất duy nhất mà việc giải quyết tranh chấp hoặc xung đột cần có. Trên thực tế, giao tiếp là một công cụ không thể thay thế trong hòa giải. Tuy nhiên, cảm xúc là một yếu tố khác quan trọng hơn nhiều trong hòa giải, đặc biệt là của các bên không nói tiếng Anh, và đôi khi quan trọng hơn giao tiếp bằng lời nói. Về cảm xúc của các bên không nói tiếng Anh, văn hóa này hiếm khi được giải quyết đúng cách và cần được đặt lên hàng đầu trong việc hòa giải song ngữ. Các bên không chỉ mang lại xung đột cho họ, họ mang theo cảm xúc không được kiểm soát và các vấn đề cá nhân bắt nguồn từ bên trong nền văn hóa của họ một cách vô lương tâm. Không phải là vấn đề một bên nói ngôn ngữ nào; đôi khi trí tuệ cảm xúc của bên chịu trách nhiệm và chi phối chương trình làm việc khách quan khi họ đến buổi hòa giải.
    > Ngôn ngữ cơ thể văn hóa Người ta đã nói rằng giao tiếp là phương tiện chính mà người hòa giải sử dụng để thực hiện nghĩa vụ tư pháp của mình với tư cách là bên thứ ba trung lập và không thiên vị.
    Giao tiếp không chỉ giới hạn ở âm thanh hoặc giọng nói có thể nghe được bằng bất kỳ phương tiện nào, mà còn bao gồm nhiều yếu tố quan trọng khác nhau như ngôn ngữ cơ thể, cử chỉ tay, nét mặt, quần áo, đồ trang sức, trang điểm và thậm chí im lặng sẽ thể hiện một biểu cảm năng động mà không cần một lời nói nào. hoặc phát biểu.
    Có rất nhiều cuốn sách có tiêu đề liên quan đến một số ngôn ngữ cơ thể nhất định và tuyên bố một tiêu chuẩn cụ thể để đánh giá chỉ dẫn và ý nghĩa đa văn hóa. Tuy nhiên, có thể cho rằng không cuốn sách nào trong số đó có thể khẳng định một đánh giá có thẩm quyền về một tiêu chuẩn ngôn ngữ cơ thể phổ biến và quốc tế. Không ai dám tuyên bố có thể hiểu tất cả các phương ngữ địa phương của một quốc gia riêng lẻ, ví dụ như Ấn Độ hoặc Trung Quốc, nơi có hàng trăm phương ngữ địa phương khác nhau, ít hơn nhiều tuyên bố có thể hiểu tất cả các ngôn ngữ cơ thể của họ. Dường như không có cuốn sách nào tập hợp và biên soạn ngôn ngữ cơ thể ở nhiều nền văn hóa bên ngoài các quốc gia phương Tây. Không có bộ ngôn ngữ cử chỉ nào được thể chế hóa từ bất kỳ quốc gia văn minh nào mà ngôn ngữ cử chỉ được phê chuẩn hoặc mã hóa và triển khai cho đại chúng. Tất cả chỉ là những quy tắc ngụ ý đôi khi bị người khác sử dụng sai hoặc hiểu sai khi sự pha trộn của nền văn hóa đã làm giảm đi các quy tắc ngôn ngữ cơ thể thường được một nền văn hóa thống trị nhất định cho là hợp lệ. Nếu không mở ra đối thoại và giao tiếp văn hóa tích cực, các ngôn ngữ cơ thể khác nhau vẫn bị sử dụng sai và bị hiểu sai ngay cả khi ngôn ngữ này được đặt cạnh nhau.
    > Điều gì khiến Hòa giải viên trở thành Hòa giải viên song ngữ trung thực?
    Gerry Spence là một nhà hùng biện nổi tiếng, luật sư xét xử chiến thắng, nhà tư tưởng độc lập, tác giả, nhà giáo dục và trên hết, một nhà giao tiếp có tầm nhìn xa. Không khó để tìm thấy các bài giảng và bài thuyết trình của ông Spence thông qua nhiều nguồn khác nhau, từ các bài học trực tiếp tại Trường Luật sư Thử nghiệm đến các cuốn sách và ấn phẩm của ông thông qua các phương tiện truyền thông xã hội khác nhau, chẳng hạn như YouTube.
    Gần đây, phát biểu khai mạc tại Trường Cao đẳng Luật sư Thử nghiệm - Gerry Spence đã say sưa nói với những người tham gia lớp học của mình: “Làm sao tôi có thể hiểu bạn với tư cách là bồi thẩm viên nếu tôi chưa từng ở nơi bạn đã đến. Nếu tôi không gặp khó khăn khi bạn gặp khó khăn, thì làm sao tôi có thể giao tiếp với bạn theo bất kỳ cách nào. Tôi không biết tôi, tôi không thể biết bạn. Nếu tôi không thể biết bạn, tôi không thể liên quan đến bạn. Tôi không thể nói bất cứ điều gì với bạn mà sẽ được bạn chấp nhận là thật. . . . Nếu tôi bị kiểm soát và chi phối bởi những gì đang xảy ra trong cuộc sống của mình, thì làm sao tôi có thể tự do truyền đạt sự thật cho bạn. "
    Điều mà ông Spence say sưa nói đến không phải là chúng ta là ai, chúng ta là ai và chúng ta biết gì, mà là chúng ta biết gì và biết bao nhiêu về những người tranh chấp và cách chúng ta có thể đi đúng vị trí của họ. Vài thế kỷ trước, một bậc thầy triết học Trung Quốc đã từng hỏi học trò của mình: "Nếu bạn muốn vẽ cây tre, bạn sẽ làm gì?" Một học sinh trả lời: "Tôi phải có bút lông, mực và cuộn giấy." Và những học sinh còn lại suy nghĩ về nhiều cách khác nhau để vẽ cây tre trước khi trả lời bằng những câu trả lời vớ vẩn. Vị sư phụ khẳng định chắc nịch: “Cách tốt nhất và duy nhất để bạn có thể vẽ được cây tre là bạn phải quan sát, quan sát và quan sát cây tre, cho đến khi bạn trở thành cây tre; thì bạn có thể vẽ cây tre ”.
    Cuối cùng là lời cầu nguyện cũ của người Mỹ bản địa mà mọi người nên quen thuộc: “Ôi, Thần linh vĩ đại, xin ban cho tôi không được chỉ trích người hàng xóm của tôi cho đến khi tôi đi được một dặm trên đôi giày da đanh của anh ấy”. Thông điệp thực sự từ sự khôn ngoan và phép ẩn dụ được đề cập là hiểu những người tranh chấp bằng cách đi trong đôi giày của chính họ, cùng chung hơi thở và cảm nhận nhịp tim của họ, cũng như nỗi thống khổ, nỗi đau và mong muốn của họ.

    > Những phẩm chất, kỹ năng và thuộc tính quan trọng nhất của một người hòa giải song ngữ hiệu quả là gì?
    Tại một phiên động não tại Hội nghị Sư phạm Hòa giải tại Trường Luật Harvard, mỗi thành viên đóng góp ít nhất một yếu tố góp phần tạo nên một hòa giải viên hiệu quả. Bắt đầu từ kiến ​​thức rộng và sâu rộng về các lĩnh vực khác nhau, họ đã cung cấp nhân học, xã hội học, tâm lý học, tôn giáo, lịch sử, ngôn ngữ, văn hóa, triết học và thậm chí cả tâm lý học. Sau đó, các thành viên phát hiện ra rằng bản chất quan trọng nhất trong hòa giải và giải quyết tranh chấp không phải dựa trên các quy định của pháp luật hay quy trình hòa giải, mà là yếu tố nhân văn ca ngợi tầm quan trọng to lớn của tư duy và lý trí như những cách mà mọi người có thể hoàn thành. . Đương nhiên, không ai có thể phủ nhận các yếu tố cơ bản của các kỹ năng hiệu quả cần thiết để tiến hành một phiên hòa giải thành công như lắng nghe tích cực, đàm phán, khả năng tạo mối quan hệ tốt, khả năng xác định các vấn đề tranh chấp, kiên nhẫn, bền bỉ, kiên trì, trung lập. và công bằng, v.v ... Ngoài các yếu tố được đề cập này, một hòa giải viên song ngữ phải vượt quá những gì thường được thực hiện trong hòa giải thông thường và trở thành một nhân cách hoàn toàn khác trong việc giao dịch với các bên không nói tiếng Anh, những người miễn cưỡng đến phiên hòa giải với sự e ngại và không tin tưởng. Các bên không nói tiếng Anh sẽ mang đến cho phòng hòa giải cả một đống hỗn hợp của sự không chắc chắn, bối rối, do dự và những kỳ vọng vô lý mà nhiều hòa giải viên nói tiếng Anh không chuẩn bị để giải quyết một cách hiệu quả. Do đó, các bên không nói tiếng Anh có thể đau đớn rời khỏi phòng hòa giải mà không nói một lời nào, ít có cơ hội để trút bỏ sự bực bội và phẫn nộ của họ. Do tính chất bí mật của buổi hòa giải, không ai biết những gì diễn ra trong phiên hòa giải, kể cả thẩm phán đã ra lệnh hòa giải vụ án.
    > Phiên dịch-Phiên dịch-Người dịch Sight:
    Để hiểu và đánh giá cao vai trò của thông dịch viên trong hòa giải, cần xác định rõ ràng định nghĩa và ý nghĩa của thông dịch viên / biên dịch viên một lần và mãi mãi để tránh mọi hiểu lầm về vấn đề của họ. Nghe có vẻ tầm thường khi xem lại sự khác biệt giữa chức danh và các chức năng của Thông dịch viên, Phiên dịch viên và Thông dịch viên ngôn ngữ ký hiệu. Hầu hết các trường hợp, người phiên dịch được coi là người phiên dịch, bao gồm cả cố vấn pháp lý, thẩm phán và nhân viên tòa án. Đối với nhiều người, điều đó giống nhau hoặc dễ hiểu là họ có cùng vai trò, được cho là có cùng chức năng và được trả công như nhau. Tuy nhiên, đối với một số phiên dịch viên chuyên nghiệp hoặc người dịch có ý thức, họ khó chịu hoặc khó chịu, không phải vì họ bị ràng buộc với nhau, mà bởi vì điều đó cho thấy sự thiếu hiểu biết về các thuật ngữ sử dụng tốt ngôn ngữ và thiếu sự phù hợp trong đó, tại tòa án, ngôn ngữ là nội dung quan trọng nhất của bất kỳ thủ tục tố tụng tư pháp nào.
    một. Thông dịch viên Hầu hết các thủ tục tố tụng tư pháp, bao gồm xét xử, điều trần, trọng tài, hòa giải hoặc các hoạt động ngoài tòa án trong đó thông dịch viên được thuê để cung cấp dịch vụ thông dịch bằng miệng, bằng lời nói, giọng nói, âm thanh hoặc ngôn ngữ ký hiệu. Người phiên dịch phải thành thạo cả hai chế độ phiên dịch: liên tiếp và đồng thời. Dù bằng cách nào, thông dịch viên phải có khả năng lắng nghe tích cực và có thể thông dịch đồng thời theo yêu cầu trong một số nhiệm vụ, đặc biệt là trong các hội nghị và phiên tòa. Một số thẩm phán rất quen thuộc với các phiên tòa liên quan đến các bên không nói tiếng Anh và việc sử dụng thông dịch viên, các thẩm phán thường theo dõi người phiên dịch xem họ có bắt kịp luật sư hay không; nếu không, thẩm phán sẽ hướng dẫn luật sư nói chậm lại để thông dịch viên gần như có thể bắt nhịp với tốc độ nói của luật sư. Đôi khi, thông dịch viên phải thực hiện các loại dịch vụ khác trong quá trình tố tụng tư pháp khác nhau được gọi là Dịch ngôn ngữ ký hiệu. Một trong những tình huống khó xử lớn mà phiên dịch viên phải đối mặt trong quá trình thực hiện và nhiệm vụ chuyên môn của họ là công việc phiên dịch của anh / cô ấy phải phản ánh được giọng điệu, giọng nói, cách diễn đạt của người nói như các thông dịch viên ngôn ngữ ký hiệu. Tuy nhiên, trong quá trình xét xử hoặc xét xử, những âm điệu và mức độ giọng phản xạ như vậy của người phiên dịch có thể làm phân tán thông điệp thực tế và tạo ra tiếng ồn ảnh hưởng đến các bồi thẩm viên và toàn bộ vụ án. Giải pháp duy nhất là bố trí phiên dịch viên trong một căn phòng kín, có cửa sổ thông ra phòng xử án, điều hiếm thấy ở bất kỳ tòa án nào, ngoại trừ tại Liên Hợp Quốc (LHQ). Một vấn đề quan trọng khác là thông dịch viên được thuê để cung cấp các dịch vụ cho tòa án và các chức năng tư pháp khác nhau, nhưng hiếm khi ai đó lo lắng về sự mệt mỏi và hiệu quả của thông dịch viên trong quá trình thực hiện của họ. Hầu hết các phiên dịch viên làm việc tại LHQ không làm việc quá hai giờ liên tục cho mỗi nhiệm vụ.
    Gần đây, người ta chứng kiến ​​trên Carnival Cruise Sunshine có hai thông dịch viên ngôn ngữ ký hiệu khác nhau được thuê để cung cấp dịch vụ theo yêu cầu của một hành khách khiếm thính duy nhất.
    b. Bản dịch ngôn ngữ Sight Dịch vụ này yêu cầu thông dịch viên đọc tài liệu, hồ sơ, bằng chứng bằng văn bản và giải thích bằng miệng cho khán giả / thính giả. Nhiệm vụ này đòi hỏi thông dịch viên khả năng hình thành một diễn giải trung thực từ văn bản sang ngôn ngữ nói. Thách thức là các ngôn ngữ khác nhau được cấu trúc và hình thành theo những cách khác nhau; do đó, nhiều khi người phiên dịch phải đọc cả câu hoặc cả nhóm từ để hiểu nghĩa rồi mới giải nghĩa mà không hiểu nhầm hoặc hiểu sai ý nghĩa thực sự của văn bản. Nếu người phiên dịch không quen thuộc với văn bản, ví dụ, với các thuật ngữ pháp lý, tài chính, y tế hoặc khoa học, và thậm chí cả tiếng lóng, thì sẽ không có cách nào để thông dịch viên có thể giải thích trung thực các tài liệu, hồ sơ hoặc bằng chứng tương ứng. Nếu người phiên dịch không đủ năng lực để thực hiện nhiệm vụ nhưng muốn giữ thể diện trước một phiên tòa công khai, họ có thể giải thích sai bằng chứng quan trọng trong một vụ án. Điều này sẽ rất thảm khốc và / hoặc vụ việc sẽ dẫn đến kết quả là oan sai (hình sự) hoặc kháng cáo, chưa kể đến những thiệt hại đối với tính toàn vẹn của quy trình xét xử. Điều này chắc chắn cũng sẽ gây ra những tác hại tương tự đối với quá trình ADR.
    c. Translator Chức năng chính của dịch giả là dịch từ ngôn ngữ viết này sang ngôn ngữ viết khác mà không cần nói một lời nào. Người phiên dịch phải có trình độ đọc và viết cao của cả hai ngôn ngữ. Người dịch có thể thực hiện công việc này ở bất kỳ đâu và bất kỳ lúc nào, chẳng hạn như tại thư viện hoặc trạm xe buýt, trên xe buýt hoặc ô tô, thậm chí trên giường của mình. Người dịch phải có kiến ​​thức thành thạo về cả hai ngôn ngữ, đặc biệt là ngôn ngữ cụ thể và khía cạnh kỹ thuật của nhiệm vụ được yêu cầu. Ví dụ, một phiên dịch viên được cấp phép của tòa án không nhất thiết phải thực hiện tốt các nghiên cứu khoa học y tế ở mức độ cao hoặc các phương pháp xác định tài nguyên khoáng sản và dầu thô nếu họ không quen với thuật ngữ này. Một số thuật ngữ quen thuộc với một số ngành nghề nhất định không nhất thiết phải quen thuộc với biên dịch viên hoặc thông dịch viên. Một số thuật ngữ liên quan đến học thuyết pháp lý không dễ dàng cho người dịch và tệ hơn nhiều khi ngôn ngữ đích không có các thuật ngữ tương đương. Ví dụ, rất khó để dịch từng từ của các thuật ngữ hoặc cụm từ như cur sụn, estoppels hoặc chủ sở hữu sang một ngôn ngữ khác mà không có giải thích hoặc chú thích trong đó không có từ nào có cùng ý nghĩa hoặc mang cùng một khái niệm pháp lý hiệu quả từ ngôn ngữ khác.
    Là một người hành nghề giải quyết tranh chấp, một người phải liên tục đánh giá bản thân về các yếu tố, khía cạnh khác nhau và toàn bộ năng lực trước khi thực hiện một nhiệm vụ, công việc hoặc sứ mệnh quản lý quá trình hòa giải mà các bên không có khả năng giao tiếp ở cấp độ có thẩm quyền về văn hóa. Để trở thành một nhà hòa giải song ngữ hiệu quả, một người nên có khả năng cảm thụ văn hóa và năng lực ngôn ngữ để nhanh chóng tạo ra một mối quan hệ mà sau đó mở ra cho các bên đối thoại thân thiện.

    Không có nhận xét nào: